Mỗi bữa cơm khi nhìn miếng cháy
Tôi lại nhớ về Ngoại của tôi xưa…
Ngoại già rồi sáng nắng, chiều mưa
Vẫn tần tảo sớm, trưa ra ruộng
Bóng Ngoại tôi mỗi khi chiều muộn
Cập bến sông, buông mỏi tay chèo
Chặng đường về chắc lắm gieo neo…?
Vào bữa cơm Ngoại tôi thường nói:
Hạt gạo vàng quý lắm con ơi…!
Ăn cơm đừng để vãi rơi,
Trồng nên cây lúa cả đời nắng mưa…!
Xới cơm Ngoại cũng dặn dò:
Có dề cơm cháy để cho Ngoại dùng
Thuở xưa thơ bé ung dung
Tưởng rằng Ngoại thích nên cùng nghe theo.
Giờ con mới hiểu, bởi nghèo
Chắt chiu từng hạt cơm teo no lòng
Ngoại ơi! Giờ sống thong dong
Cơm khê của Ngoại con không phí hoài
Bao nhiêu tích lũy hôm nay
Nằm trong lời của Ngoại hay dặn dò…!
ĐỖ ANH THƯ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét