Viết cho Bầm và những người con xa xứ.
Bốn
mươi mùa lá nghiêng rơi
Mỏi
mòn dầu dãi đất trời mấy phen.
Con
nghiêng về lối không tên
Có
đau thì cũng xa rồi
Ngô
đồng còn đứng hỡi người còn mong.
Tấc
tơ đo bởi tấc lòng
Cánh
cò lạc lối sang sông bỏ bờ.
Nỉ
non giọt mắt mong chờ
Bầm
ngồi áo vá nối bờ duyên tôi.
Bóng
cong bẻ dáng gãy đôi
Đời
cong bẻ gãy kiếp người...
Bầm
ơi!
Sầu
đông gom hạt nắng rơi
Lưng
còng Bầm nhặt cả đời nắng hong.
Thân
gầy nghiêng nhặt bão giông
Nhặt
mưa nhặt nắng cho đồng thơm hương.
Ruột
nhàu Bầm đợi… con thương
Lối
về nắng tắt con đường quặn đau.
Sầu
dâng múc cạn mấy gầu
Đìu
hiu mấy gánh đoạn sầu mấy thương...!
AN
GIANG (Gia Lai)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét