Có
một loài hoa
dịu dàng đến lạ.
Em
thẹn thùng giản dị nép bên đường.
Tím
xinh xinh dù chẳng có mùi hương
Nhỏ
nhoi thôi mà cũng mong manh lắm
Hãy
nhẹ nhàng và đứng ngắm nghe anh.
Một
tiếng động thôi là héo cả thân cành
Bàn
tay mềm che em chiều gió lộng.
Kỷ niệm tuổi thơ tưởng quên mà vẫn sống
Những
buổi chiều xưa thích nhất một loài hoa.
Cứ
sờ vào lá cụp lại xòe ra
Hoa
tím xinh tươi gài lên mái tóc.
Khi
lớn lên khoác ba lô ngang dọc
Trên
đường hành quân vẫn nhớ tới quê nhà.
Vẫn
không quên màu tím một loài hoa
Hoa
trinh nữ có phải em ngày ấy.
Loài
hoa dại mà đáng yêu biết mấy
Người
năm xưa trở lại vẫn ngẩn ngơ.
Chiều
dần buông tay thô ráp khẽ sờ
Hoa
vẫn đẹp mà thẹn thùng hờn dỗi...
Hà Nội, tháng
11-2019.
TRẦN
TRỌNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét