Mẹ đẻ rơi ta giữa luống cày
đất đỡ ta dịu dàng như đỡ hạt.
Ta vẫn bỏ làng đi
tấp tểnh mơ một chân trời
khác.
Trong giấc mơ vá chằng vá đụp
bóng cây gạo còng nức nở.
Sực tỉnh kiếp tha hương
Đâu rồi cánh đồng cò bay thẳng
cánh
lô nhô biệt thự, sân gol...
Những quý ông, quý bà cao
sang
giằng co nhau tiếng thở dài
của mẹ.
Mấy chân dài giọng quê xoe
xóe.
tắm đèn màu không hết váng
đồng chiêm.
Ta đánh mất ta trên nẻo mưu
sinh
làng đắm hồn làng vào ống
nhớ
Khói
bụi
mồ hôi
mệt nhoài
hăm hở
biết ai còn mơ được ngủ giữa
luống cày?
HÀ THÀNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét