Thoáng thôi thêm cái giật mình
Thời gian từng mảnh vô tình lăn qua
Đời người mỗi tuổi mỗi xa
Vườn quê vẫn dáng mẹ tôi
Lom khom quét nhặt đầy vơi nỗi niềm
Tháng ngày gom nắng chiều lên
Rưng rưng lá rụng rải bên lối vườn.
Suốt đời mái tóc bạc sương
Cùng tôi đi suốt con đường gieo neo
Nôn nao lòng nhớ quê nghèo
Thầm
mong tiếng chổi gọi chiều bình yên.
NGUYỄN TRƯỜNG THỌ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét