Em đi để nhớ bên nhà
Nhớ vào dòng tộc
Nhớ qua xóm giềng
Tôi thành chiếc lá rơi nghiêng
Em đi để nhớ con đường
Nhớ vào hoa cúc
Nhớ vương tóc thề
Nhớ thành con của trăm quê
Tính toan chẳng tới đành về với xưa.
Em đi để lại nắng mưa
Một cô liêu biết sao vừa trăm năm
Trăng nghiêng tròn chẳng hết rằm
Chỉ tôi với nhớ đủ thăm thẳm chiều.
PHAN THÀNH MINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét