Nắng chiều rụng xuống miền quê
Con diều căng gió đê mê giữa
trời
Trẻ thơ nô nức nói cười
Trong veo ánh mắt, rạng ngời niềm
vui.
Chiều lên ta – bạn rong chơi
Cánh đồng rơm rạ nằm phơi bao
ngày
Để lòng ta mãi mê say
Thời gian trôi, ai hững hờ?
Để quên tuổi nhỏ phía bờ xa
xôi
Nên giờ tiếc nuối khôn nguôi
Ta mong tìm lại khoảng trời
ngày thơ.
NGUYỄN
MINH THUẬN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét