Người
nhà quê, tính cũng nhà quê
Ít
xa xôi, nói đùa tưởng thật
Ngày
dãi nắng ruộng vườn chân đất
Đêm
ngủ mơ lúa tốt ngập đầu.
Nhà
mái bằng nền gạch sáng màu
Ghế
Đồng Kỵ ánh nâu cánh gián
Mỗi
khi vui lẩy Kiều gián đoạn
Con
thành danh đi đó, đi đây
Đứa
đại học có nhà Hà Nội
Sắm
cho bố thứ gì cũng chối
Bực
các con không xót đồng tiền.
Cả
cuộc đời tằn tiện thành quen
Quần
áo mới để dành, không mặc
Lên
với con chỉ thăm Lăng Bác
Vào
Bảo tàng Quân đội nhân dân.
Con
vô tư nhìn bố bần thần
Trước
kỷ vật chiến trường đánh Mỹ
Đôi
mắt buồn, bố gọi tên đồng chí
Một
thời trai dấu ấn hào hùng.
Người
nhà quê đồng ruộng thủy chung
Trước
lịch sử tự hào người lính.
VŨ VĂN THỊNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét