Tặng Kim Trọng và tập
thể Y, Bác sĩ Khoa Hồi sức Cấp cứu, Bệnh viện đa khoa Cẩm Khê.
Anh
đến thăm em
Nơi
khoa hồi sức
Quạt
máy, điều hòa sao mà nóng bức
Mỗi
người một vẻ mặt khác nhau.
Bác
sĩ – căng thẳng, mày chau
Bệnh
nhân – nằm đừ không nói
Người
thân – lo âu chờ đợi
Nơi
hầu như không có tiếng cười
Ca
này xong chưa, ca kia đã đợi
Tiếng
còi ủ lại xa xa vọng tới
Gà
điểm canh rồi, nghe thấy không em?
Phải
chăng công việc đã trở thành quen
Chỉ
có người nhà bệnh nhân mới thấy đêm dài bất tận
Em
và đồng nghiệp vẫn ân cần, kiên nhẫn
Một
phút lơ là, sống, chết thật mong manh.
Những
ai đam mê mới trụ lại chuyên ngành
Khoa
hồi sức nơi đứng đầu ngọn sóng
Độ
hiểm nghèo của bệnh nhân như chiếc bóng
Và,
cũng là nơi xung đột dễ lên cao.
Khoa
của em rất đáng tự hào
Có
đến tận nơi, được nhìn, được thấy
Nỗi
niềm cảm thông trong anh trỗi dậy
Để
mỗi ngày cùng biết sẻ san.
Em
hãy cảm ơn Trời Phật đã ban
Cho
em có việc làm nhân đức
Cho
em được ở khoa hồi sức
Để
giúp người đúng lúc khó khăn.
Phú Lạc Phố, trưa
25-5-2016.
NGUYỄN CHÍ ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét