Mỗi
ngôi trường như một quê hương
Khi
nghĩ đến chợt nhớ thời áo trắng
Nhớ
nón nghiêng che, tóc dài trong nắng
Nhớ
tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa.
Nhớ
hạ vàng… chợt úa những cơn mưa
Chiều
lướt thướt bóng ai về lối cũ
Những
lúc buồn, lòng ta thường tự nhủ
Giờ
còn đâu chùm hoa nắng dễ thương
Chợt
hôm nào len lén vào lớp học
Cô
bé ngồi bên tròn xoe mắt ngọc
Bỗng
thẹn thùng chợt như ai ghé thăm.
Bây
giờ! Nơi đất khách xa xăm
Sao
ngôi trường vẫn hoài trong nỗi nhớ
Nhớ
thuở học trò… buồn vui vô cớ
Bởi
ngôi trường như mỗi… một quê hương.
TẠ QUANG SUM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét