Con
sông quê, nơi trăm thương ngàn nhớ
Sóng
vỗ bờ, gặm từng thớ phù sa
Xoáy
thành gờ, trông như những cánh hoa
Rồi
lan tỏa, hôn đôi bờ thương nhớ.
Sông
quê hương, nơi bên bồi bên lở
Nơi
hai bờ vẫn cách trở tình yêu
Mái
nhà tranh thả bóng nước liêu xiêu
Con
sông quê sinh ra nhiều mơ ước
Cánh
diều bay, nâng từng bước ta đi
Ngày
lại ngày sông vẫn cứ nhâm nhi
Gặm
ký ức,... mỗi khi ra sông ngắm.
Nơi
ta sinh, ai mà không say đắm
Nơi
tuổi thơ ra sông tắm, vui chơi
Nơi
thách đố trong những cuộc thi bơi
Nơi
cát bụi cuộn rơi vào ký ức.
Sông
quê hương, đã bao người thử sức
Cũng
bao người thao thức với đêm trăng
Và
mơ màng trong lớp phủ sương giăng
Khi
tiếng gà canh năm cất tiếng gáy.
Con
sông quê, không bao giờ thấy đáy
Đỏ
phù sa cuộn xoáy lấy tình yêu
Bỗng
nhận ra bến đá phủ xanh rêu
Tiếng
ve kêu bên hàng cây phượng đỏ.
Nay
trở lại trên quê hương Phú Thọ
Qua
đồi chè, bóng cọ, vượt qua cầu
Ngắm
sông quê hương năm tháng dãi dầu
Lạ
mà quen chảy như dòng sữa Mẹ.
CẨM CHI CHÂU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét