Nhét tiền vào tay Phật là
lòng tham cầu, vừa làm hỏng chính Phật tử, vừa làm suy đồi chốn chùa chiền. Tự do tín ngưỡng
là đương nhiên, nhưng hành xử trong tín ngưỡng ngày nay có nhiều điều thật đáng
lo ngại.
Vàng mã quá to quá nhiều cùng với lượng hương khói lớn
cắm vào bất cứ chỗ nào, tranh đoạt lộc và các dấu ấn tín ngưỡng (cướp ấn đền
Trần), vứt rác bừa bãi, bẻ cây hái lộc và nhét tiền cúng vào bất cứ chỗ nào
trên điện thờ, phản cảm nhất là nhét tiền vào những bàn tay Phật. Cùng với đó
là tệ buôn thần bán thánh, lễ to thì cúng nhiều, hòm công đức tràn lan. Đó là
biểu hiện của thời mạt pháp.
Nhớ lại cuộc trò chuyện mới đây nhân gặp một nhà sư từ
trong Nam ra Bắc trông nom ngôi chùa Long Khánh (Tình Cương, Cẩm Khê, Phú Thọ).
Thầy là Đại đức Thích Hạnh Đạo, hết sức phản đối việc cúng cáp, đốt mã, bùa
chú, mà chỉ chú tâm giảng kinh Phật. Thầy nói rằng phải mất hàng năm trời mới
khắc phục được tình trạng đó ở ngôi chùa thầy trụ trì, vốn là thói quen lâu đời
của người đi lễ miền Bắc, trọng cúng cáp, vàng mã.
Tôi nói rằng: chùa miền Bắc hầu hết là chùa làng,
người dân làng vốn chỉ coi ông sư như thầy cúng, có việc thì lên chùa, nếu
không làm vậy cũng khó ở lâu dài. Vậy thầy có lý lẽ gì mà thuyết phục được
người ta? Thầy ấy giảng giải rằng việc cúng cáp, đốt vàng mã, bùa chú,… phạm
vào năm điều kỵ: Thứ nhất là phá giới luật. Thứ hai là phạm tội buôn bán mặc
cả, hối lộ nơi cửa Phật (tức là dùng lộc lễ hối lộ Phật độ trì cho mình). Thứ
ba là sử dụng tiền giả, đồ giả. Thứ tư là hủy hoại đạo đức, thui chột giống
nòi. Thứ năm là sống mà không biết dựa vào đâu.
Riêng điều thứ ba thầy giải thích thêm: Các Ngài đã là
tiên là Phật đến đồ thật còn chả thiết, huống chi là đồ bằng giấy, tiền âm phủ.
Những cái này là hậu quả lâu đời của những tín ngưỡng dân gian Trung Quốc ảnh
hưởng đến nước ta. Phật không cứu độ ai, mà chỉ là ngọn đuốc soi đường cho
chúng sinh tự đi, tự tựa vào chính sức mình, đó mới là theo đạo Phật.
Lời nói của nhà sư trên thật đáng ghi nhớ và trân
trọng, nhưng không dễ thuyết phục những cái tâm hoang mang trong một hoàn cảnh
văn hóa xã hội đang tụt dốc. Hình ảnh những bà những cô đi xe lên cầu Chương
Dương, cầu Long Biên quẳng từng túi nilông to đựng đầy tro đốt vàng mã thật
đáng ngại không chỉ cho cả môi trường, dòng sông. Lại có cả những người cầm xô
cá phóng sinh đổ từ thành cầu xuống nước khiến phần lớn chúng chết ngay, đập
vào bờ.
Những hiện tượng nêu trên chỉ khác nhau đôi chút về
cách thức, nhưng đều xuất phát từ đời sống tâm linh có vấn đề vì người ta bơ
vơ, không biết tin ai và dựa vào đâu.
Lái đò “chặt chém”, hàng quán tăng giá, du khách xả
rác, nhét tiền vào tay Phật, nhà chùa bày thêm hòm công đức, địa phương bán
khoán chỗ ngồi... tất cả chỉ là những hiện tượng khác nhau của một nguyên nhân,
mà Thượng tọa Thích Thanh Dũng (chùa Mãn Xá, Hà Mãn, Thuận Thành, Bắc Ninh) gọi
là lòng tham cầu, vừa làm hỏng chính Phật tử, vừa làm suy đồi chốn chùa chiền.
Thầy còn nhấn mạnh với tôi rằng: không việc gì phải
ngại, cứ đăng câu này lên báo.
PHAN CẨM THƯỢNG – Theo: Tuổi Trẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét