Đã
nên hạt thóc mẩy tròn
Còn lo chớp bể mưa nguồn, mẹ ơi
Cha
đi mấy chục năm trời
Một thời con gái mẹ tôi chờ chồng
Ai
ru “bong bóng phập phồng”
Lời ru cắt ruột, cắt lòng đêm thâu
Cầm
lòng một bát cơm nâu
Mẹ
tôi như nhánh mạ gầy
Hóa thân làm bát cơm đầy nuôi tôi
Miếng
trầu không dám mặn vôi
Sợ đôi má đỏ người đời gièm pha
Giọt
mưa đau ở hiên nhà
Mưa trong lòng mẹ hơn là trời mưa...
Tôi
ngồi nhớ mẹ tôi xưa
Mùa xuân đến sớm, người chưa thấy về.
PHẠM XUÂN ĐAM (Kiến Xương, Thái Bình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét