Ai
về qua ngõ nhà ai
Vẫn là rét lộc rét đài của anh
Lá
ru lá cây ru cành
Tấm chăn áo ấm để dành cho em.
Gió
lùa đêm lại lạnh thêm
Khâu hai nỗi đợi mà quên tháng ngày
Nhóm
lên lửa phía chân trời
Giá
như giá chỉ một lần
Chiều nghiêng nhặt gió tần ngần rồi đi
Núi
ôm núi nói lời gì
Ngày tàn sắp hết trăng thì sắp lên.
Vàng
thu nắng đã ngủ quên
Với tay phía ấy còn tên một người
Lặng
im mắt dõi cuối trời
Ươm con ngõ nhỏ một đời bên nhau.
Lá
mùa trước ngóng mùa sau
Dã quỳ khuya nở làm đau lối về
Ngày
xa nơi ấy bến quê
Sông Châu anh dệt lời thề dưới trăng...
ĐÀM XUÂN HOÁN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét