Bến
đò xưa ấy tuổi trăng tròn
Bầm
tiễn... “đi... chân cứng đá mòn”
Nước
mắt nhạt nhòa trong giá lạnh
Cuộc
đời con lớn đã thêm khôn.
Bến
đò xưa ấy vẫn còn đây
Tóc
bạc đời con nhuốm nắng mây
Xa
mãi... Bầm đi không lại nữa
Quá
nửa cuộc đời... Ơi bến sông!
Thao
giang còn nhớ bóng ai không?
Ba
lô khoác nặng nghiêng vành mũ
In
dấu bờ nghiêng nước đỏ hồng.
Mấy
chục năm rồi trở lại quê
Cỏ
may vẫn nở tím ven đê
Tìm
đâu Bầm nữa trong chiều vắng?!
Khói
bếp cơm thơm buổi xế về...
Hà Nội, 18-10-2018
TRẦN
TRỌNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét