GN – Đêm trở mình… Thái tử vụt đứng lên, xé toạc màn đêm lao về phía trước,
mang theo trong lòng không chỉ hoàng thân quốc thích mà là cả nhân loại đang quằn
quại trong biển khổ đau thương. Không để lại lời từ biệt nào, bởi vì Ngài quyết
sẽ có ngày trở lại.
Với phụ vương, hiền thê, hài nhi… Ngài
đã đến và đã đi. Đó là một sự thị hiện toàn hảo toàn bích. Để cho chúng sanh
muôn đời sau cũng như thế mà đến mà đi, mà tháo tung sợi dây ân ái buộc ràng,
để được thỏa sức tung hoành trên bầu trời sắc sắc không không. Mười một năm xả
thân trong rừng già, trên đảo hoang, trong những hang những núi, những mây mù
ảm đạm của cuộc hành trình đi tìm chân lý. Đói và khát, sống và chết, những trò
đuổi bắt tâm linh thay nhau xô dạt người tầm đạo đi vào tuyệt lộ. Vắt cạn bình
sinh, Thế Tôn lại một lần nữa từ bỏ tất cả, những năm tháng khổ hạnh đầu-đà,
những thành quả thiền định cao xa. Cuối cùng Ngài dừng lại dưới cội Tất-bát-la.
Hy Mã Lạp Sơn lạnh lùng sắc tuyết,
tương phản với dòng Ni Liên Thuyền trong xanh, ở đó có bát sữa diệu kỳ, trôi
ngược về miền ánh sáng. Bốn mươi chín ngày đêm quyết liệt sau cùng, dưới cội
bồ-đề, Thế Tôn ngồi đó hay đang đi? Kẻ tầm thường không thể nào biết được. Cũng
có thể Ngài buông tay mà đi, lội ngược mà đi, độc hành mà đi. Quyết đi ra khỏi
đoạn đường sinh tử.
Thế Tôn đã vạch cho nhân loại một con
đường vạn kỷ soi chung. Bằng cung thiền định, kiếm trí tuệ, Ngài xoay chuyển ba
cõi trong lòng một sát-na, phá tan vòng vây tham ái vô minh từ vô thủy, chém
phăng dĩ vãng và tương lai, mở toang cánh cửa Không, lùa ánh sáng vào chốn nhân
gian, đưa cuộc đời ra khỏi tăm tối. Sao Mai bừng sáng, Đức Phật thành tựu Vô
thượng Chánh đẳng Chánh giác. Cung ma chấn động, nhạc trời reo vang.
Với chúng sanh, Ngài đã đi và đã đến.
Đó là cuộc hành trình vĩ đại, viên mãn của những bậc giác ngộ bi trí tròn đầy.
Đấng Đại hùng, Đại lực, Đại từ bi! Có dám chết mới được sống, dám chặt đứt
những sợi dây siết chặt đời mình với trùng trùng vạn pháp duyên sinh, mới có
thể giữ lấy dòng sinh mệnh tuyệt hậu tái tô và đưa chúng nhân thiên ra khỏi ba
cõi, sống lại với hơi thở nguyên sơ. Rừng đổi màu. Núi nghiêng đầu. Non nước
giao hòa. Ba ngàn thế giới đồng phủ phục dưới chân đấng Từ phụ, người đã đem cả
sinh mệnh của mình đổi lấy nguồn hạnh phúc an lạc chân thật miên viễn cho muôn
loài. Bằng trái tim vô nhiễm vô ưu, Thế Tôn đã đến với chúng sanh trên khắp mọi
nẻo đường.
Như Lai kính cẩn nghiêng mình trước một
nữ thí chủ nghèo nàn khi nhận được một củ khoai và hồi hướng phước lành về cho
bà. Ngài sẵn sàng ngồi đợi lão mục đồng hối hả lùa trâu về chuồng rồi chạy đến
gặp Phật. Thế Tôn để dành nửa bát cơm còn lại và tiếp tục ngồi đợi lão ăn xong
rồi mới nói pháp cho nghe, đưa về cõi vô sanh trước khi lão trút hơi thở sau
cùng. Chuyển trọn đường gươm của Vô Não để cứu người mẹ hiền và hàng vạn sinh
linh, Thế Tôn tĩnh tại trước hiểm nguy như dạo chơi chốn lan nhã tịnh thanh.
Rải tâm từ, cầm đuốc tuệ, Như Lai ung dung đi vào từng ngõ hẻm cuộc đời như đi
vào đất Phật. Tự tại, an nhiên, tiêu sái.
Hôm trở về Ca-tỳ-la-vệ, thấy Phật từ xa
đi khất thực từng nhà, Tịnh Phạn vương quá đỗi ngạc nhiên, quá đỗi xúc động,
nhà vua thảng thốt gọi tên Thái tử như ngày trước. Thế Tôn nắm lấy tay cha, hai
giọt lệ đậm đà phụ tử tình thâm của Tịnh Phạn vương đã được Như Lai đón nhận và
biến thành dòng suối mát yêu thương. Để bù đắp lại sự mất mát quá lớn của vua
cha trong những ngày tháng qua, Đức Phật đã ân cần kể lại cho vua nghe đoạn
đường tầm đạo và thành đạo của Ngài. Lòng trắc ẩn, nỗi ưu tư, niềm tin và sự nỗ
lực vô bờ…
Cuối cùng Ngài đã chiến thắng được chính
mình, xứng đáng khải khúc hoàn hương, trở về với vua cha và hoàng triều, mang
theo ánh sáng tuệ giác vô biên và lòng yêu thương vô ngã vị tha.
Tịnh Phạn vương không ngờ giây phút vui
mừng gặp lại con, thì ra chẳng đáng là chi so với niềm khánh hỷ của Sơ quả
Tu-đà-hoàn, mà Đức Phật đem đến cho vua sau lần thuyết pháp đầu tiên. Bây giờ
thì vương đã hiểu và vô cùng thán phục sự lựa chọn của Thái tử năm xưa. Tiếc
rằng vương không hiểu sớm hơn để có thể đồng hành, chia sẻ cùng con trai những
đoạn đường tân khổ đã qua. Ngẫm lại cuộc dấn thân, chịu đựng, chiến đấu… nhất
sinh thập tử của Thái tử, bao nhiêu buồn thương giận trách trong lòng vua bỗng
hóa thành gió mát thanh lương.
Đứng trước quân vương bây giờ không
phải là một Đông cung Thái tử với niềm tin và hy vọng của riêng dòng họ Sakya,
mà là một Đức Phật vì lợi ích nhân thiên và muôn loài, thị hiện ra nơi đời.
Tịnh Phạn vương sung sướng, cảm động, cung kính chắp tay nghiêng mình trước
đấng Toàn giác, trong khi Thế Tôn vẫn dịu dàng nắm lấy tay cha dạo quanh vườn
Ngự như ngày xửa ngày xưa. Ôi! Đẹp làm sao.
Hơn bốn mươi lăm năm Đức Phật vận bánh
xe Pháp, chuyển mê khai ngộ cho vô lượng chúng sanh. Thời gian có qua đi nhưng
pháp hóa và công đức của đấng Cha lành vẫn mãi mãi còn lại. Đến với chúng sanh,
Thế Tôn vô trụ mà thường trụ nơi mỗi chúng hữu tình, nhất định sẽ có một ngày
hoa trái giác ngộ trổ đầy khắp nhân gian, dâng lên cúng dường mười phương chư
Phật. Đó chính là một đại sự nhân duyên mà Đức Phật hiện ra nơi đời.
Thánh sử đọng lại trên cảo mực thơm bóng
dáng Thế Tôn như một tòa núi báu kim cương, nhưng vẫn không sao điểm xuyết đến
cái chân tướng của Như Lai. Bút mực nào dám? Ý tại ngôn ngoại, phải chăng đằng
sau cuộc đời của Đức Phật là cuộc hành trình về nguồn của toàn thể chúng con.
Thông điệp ấy Thế Tôn đâu không gởi gắm cho hậu thế, từ lúc Ngài mới mở mắt
chào đời cho tới khi nhập Niết-bàn. Một sự thị hiện toàn vẹn trong cái bất
toàn, đã đem đến niềm tin và tình thương cho chúng sanh muôn đời sau. Đức Phật
không để một ai phải tủi phận rằng mình tu không được. Tất cả chúng sanh đều có
Phật tánh nên tất cả chúng sanh đều có thể thành Phật. Với điều kiện phải chịu
tu, ham tu mới được.
Tu bằng cách nào? Cứ như thế mà tu.
Chịu đau chịu khổ, chịu đói chịu lạnh, chịu thương chịu khó… chưa hẳn là tu.
Trên tất cả, phải biết mở sáng đôi mắt trí tuệ, phá tan mạng lưới vô minh, bằng
con đường giới định tuệ và tâm chân thành tha thiết nhất. Hãy noi theo tấm
gương của Đức Từ phụ.
Mượn chiếc thân tứ
đại, đóng cho hết vai tuồng của mình trong cuộc diễn mà ta lỡ giao ước, rồi
phất áo lên đường như chưa bao giờ đến, cũng chẳng bao giờ đi, có được không?
Đó chính là câu hỏi mà mỗi người con Phật phải tự trả lời cho mình trước khi
bóng hoàng hôn chợt tắt. Vì chỉ như thế mới có thể kịp đón mừng Đản sinh Đức
Như Lai.
HẠNH CHIẾU – Theo: www.giacngo.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét