Bài xướng:
Đèo Ngoạn Mục(*)
Ngoạn Mục ai
qua cũng nhớ đèo
Núi rừng
hùng vĩ ngựa xe leo
Quanh co
thác lượn trên triền dốc
Khúc khuỷu
ghềnh nhô dưới lõm eo
Khói sáng
bao trùm non quạnh vắng
Mây chiều
choàng ấp cảnh buồn teo
Tao nhân
giai hứng cùng sơn thủy
Mặc khách
nao lòng tiếng suối reo.
TRẦN NGỘ (Bảo Lộc, Lâm Đồng)
(*) Đèo
Sông Pha: thường gọi là đèo Ngoạn Mục, nằm giữa địa phận Ninh Thuận
và Lâm Đồng.
Bài họa 6:
Nghe tiếng hoẵng reo
Vừa đến quê Lâm dạo Ngoạn đèo
Chan hòa vàng tím lá hoa leo.
Ung dung thưởng thức vài mô lửng
Thong thả tham quan mấy trũng eo.
Tiếng vọng âm u hồn rạo rực
Lời ngàn cô tịch khách leo teo.
Trăng rừng huyền ảo thêu nền gấm
Oác oác đâu đây tiếng hoãng reo.
TRẦN NHƯ
TÙNG (Việt Trì, Phú Thọ)
Bài hoạ 5:
Vịnh đèo Ngoạn Mục
Sông Pha nổi tiếng một con đèo
Nghe nói ai mà chẳng muốn leo
Bát ngát mây vờn trên quẹo thắt
Miên man suối lượn dưới vòng eo
Ngỡ ngàng hồ nước vừa to khủng
Choáng ngợp đồi cây chợt tí teo
Mải miết quên về xin hóa bướm
Mơ cùng đêm xuống tiếng thông reo.
PHAN TỰ TRÍ (Biên Hòa, Đồng Nai)
Bài họa 4:
Qua đèo Ngoạn Mục
Từng qua
Ngoạn Mục đã quen đèo
Nhắm hướng
cao nguyên xe cộ leo
Uốn khúc
cung đường theo thế dốc
Ngoằn
ngoèo thung lũng tạo vùng eo
Mây bay lộ
khoảng trời trong vắt
Thác đổ
giăng màn nước mỏng teo
Khách đối
cảnh này tâm diệu vợi
Bỗng nghe
hồn dậy tứ thơ reo.
HỒ TRỌNG TRÍ (Châu Đức,
Bà Rịa – Vũng Tàu)
Bài họa 3:
Cảm cảnh trên đèo
Cùng nhau
thích thú đứng trên đèo
Ngoảnh lại
đường lên đã cố leo
Ngắm núi
mây bay chùm ngọn đỉnh
Nhìn rừng
gió lộng khuất vùng eo
Chiều hôm
rủ bóng trời yên ắng
Sáng sớm
in hình cảnh vắng teo
Thổn thức
bâng khuâng lòng xúc cảm
Mơ màng lữ
khách suối tình reo!...
NGUYỄN HỒNG TRÂN (Cựu GV Đại học Huế)
Bài họa 2:
An phận
Cái khổ mà
ai lại muốn đèo
Cơ hàn đói
rét chực chờ leo
Thong dong
nhàn nhã: hanh thông vận
Tất bật
băn khoăn: trục trặc eo
Được nước
lên voi râu tóc mượt
Cạn thời
xuống ngựa thịt da teo
Chi bằng
an phận bờ tri túc
Bên bếp
cơm vàng nghe khói reo
LÊ ĐĂNG MÀNH (Hải Lăng, Quảng Trị)
Bài họa 1:
Đèo Ngoạn Mục
Hoàn tâm
mãn dục mới lên đèo
Gối mỏi
chân chồn cũng muốn leo
Ngại thở
ra tai đành há miệng
Lo xe trượt
hố phải ôm eo
Tan mây
rừng hiện khe lồ lộ
Xuống dốc
tiêu nhòa cọc tẻo teo
Thi sỹ văn
nhân ai chẳng muốn
Một lần
ngoạn cảnh để thơ reo.
TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG
(Nguyễn Thoại,
Đà Nẵng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét