Giữa ngàn lời muốn nói
Im lặng vẫn là thơ
Chiếc lá vàng ngu ngơ
Lạc nẻo đời xuống phố.
Qua một thời giông tố
Góc hồn lắng tiếng ve
Ai quên một chiều hè
Nợ một lời nói dối
Dùng dằng hai mươi năm
Em giờ quá xa xăm
Mong manh chùm phương vĩ.
Ngàn câu chưa hết ý
Ngàn lời vẫn là không
Chỉ còn xác phượng hồng
Góc giảng đường xa vắng.
Chiều tháng tư nhạt nắng
Hay nhạt khúc hạ xưa ?
Bao nhiêu để cho vừa
Trang thơ thành… im lặng.
SÔNG HƯƠNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét