Có
những chiều như hôm nay, xóm nhỏ lại được trả về trong sự yên tĩnh đến lạ kỳ.
Chẳng có những tất bật đua chen. Mà ở đó, có tiếng lũ trẻ râm ran cả một góc
sân nhà, có tiếng máy bơm nước xập xình, tiếng đàn gà con liếp chiếp gọi mẹ, tiếng
mái chèo khua nước lao xao trên mặt sông bên chiều nhạt nắng.
Đi
qua năm tháng rộng dài, với những buổi chiều nơi đất khách, đôi lúc bàn chân
cũng đã mệt nhoài dâu bể với những điều tưởng đã quen, tưởng đã là ký ức… Đến
khi bắt đầu khả dĩ hơn thì những năm tháng tuổi thơ vẫn là chốn dùng chân bình
yên trong mỗi con người.
Có
những chiều như hôm nay, ta về nằm lại với hiên nhà, vẫn nghe từng lời mẹ ru
bên cánh võng ầu ơ… Mà dù cho ta có đi đến hết cuộc đời này thì ta vẫn chưa thể
nào đi hết những lời ru của mẹ. Cánh võng ngày nào vẫn ru mình dưới mái hiên
nhà, nơi đã cho ta một tuổi thơ xanh miền cổ tích thời gian. Đi qua tiếng võng
để thấy ta vẫn còn lắm dại khờ và mẹ mãi là bến bờ để con tựa nương, để ta an
nhiên với mọi thử thách… Những chiều tan tầm trời còn đổ lửa, ta lại thấy lòng
mình nặng một nỗi nhớ nhà da diết, nhớ đến nao lòng, những yêu thương chất chứa
trong từng mạch nguồn của hơi thở…
Có
những chiều như hôm nay, ta thấy dáng cha mình nhỏ thó giữa cánh đồng ngày giáp
hạt, đôi vai cũng đã gầy đi vì năm tháng cuộc đời. Tóc mẹ cũng đã bạc màu theo
năm tháng dần qua. Ta muốn gác lại những bám víu đời thường để sà vào lòng mẹ,
chạm từng nốt chai sần trên đôi tay rét run của mẹ, để được bật khóc trước dại
khờ của tuổi nhỏ, để được xin mẹ thứ tha…
Có
những chiều như hôm nay, làn khói từ chái bếp phả vào cay xè khóe mắt, cho củi
vào bếp để thấy ngọn lửa bập bùng của khát khao tuổi trẻ, cái hương vị quê
hương quyện chặt vào không gian mà chẳng nơi nào có được. Vì đó là nhà… Để được
lắng nghe từng nhịp đập của trái tim mình với những điều tưởng chừng như nhỏ bé
ấy, để được khóc cười với những thứ đã qua, để thấy ta được chở che và chào
đón.
Vịn
vào những tháng ngày đã cũ, ta thấy vị mặn mòi nơi đầu lưỡi. Vị mặn của những
con cá khô mẹ gửi xe đò lên cho đứa con trai trọ học xa nhà, vị mặn của những
giọt mồ hôi của ba mẹ với những tháng ngày tất tưởi đồng lặng sớm trưa, vị mặn
của khói đốt đồng bảng lảng trong buổi chiều ở quê rất đỗi bình yên. Cái vị mặn
mòi ấy cứ mãi theo ta trong những trang vở trắng tinh còn thơm mùi mực mới, từ
bộ đồ sáng nay mặc lên giảng đường, từ những bước chân bước trên những con đường
lộng gió ở phố.
Nhiều
lần thấy nhớ cái hương vị của những buổi chiều chẳng thể đặt thành tên ấy, bao
nhiêu cuộc trở về cũng chỉ để được sống lại với từng khoảnh khắc đã qua đi, đứng
một mình giữa triền đê đầy nắng, ta hít căng lòng ngực mình những hương vị của
quê, muốn gào lên và chạy như một đứa trẻ giữa màu xanh quê hương. Cái ý nghĩ
đó chưa bao giờ ngơi nghỉ trong ta. Chỉ bởi, đó là nỗi nhớ.
Bóng
hoàng hôn đã đổ dài trên những hàng cây đứng tuổi, chiều trôi trên những nếp
nhà tranh nép mình bên xóm nhỏ. Chiều ở quê, bình yên đến lạ…
NGUYỄN CHÍ NGOAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét