Ơi
ngôi nhà thân thuộc của ta ơi
Cửa
luôn mở về hướng Nam đón gió
Mùa
Hạ trung du chang chang đồi dứa
Ngát
thơm trời vừng nắng mật ong
Hoa
xoan phơi tím dòng sông
Mỗi
sớm cha giục ta thức dậy
Cửa
mở ra làn gió lộng màu xanh
Ngực
ta cũng mở ra như cánh buồm căng
Mát
rượi trái tim máu hồng mới mẻ
Nơi
ấy đợi mẹ về, ta sà vào long mẹ
Chẳng
biết rằng bầu vú mẹ đau
Sữa
ướt căng trắng vạt áo nâu
Nơi
ấy buổi trưa nào ta mời cô bác
Bát
nước chè xanh cắm tăm khói bốc
Những
giọng cười trầm vang
Những
bắp chân bùn đất mùa màng
Chật
chội căn nhà tranh vách nứa
Bàn
tay sần chai khép mở
Những
bông hoa từ đó mọc lên…
HÀ PHẠM PHÚ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét