Những con bọ bèo
Không chịu sống cuộc đời
tăm tối
tự mọc lên đôi cánh
lân tinh thắp sáng
Lập lòe bay lên
bờ tre, rặng chuối
đêm hè
dệt bức tranh quê…
Một chốn đi về
Đất mẹ nuôi tôi khôn lớn
bàn chân vạn dặm
điện sáng phố phường
Vẫn không quên bờ ao đom
đóm
Các con tôi bây giờ
trước màn hình vi tính
thế giới phẳng kéo về trước
mặt
chân trời tỏa rạng
Chỉ tiếc rằng
chẳng bao giờ thấy bờ ao
đom đóm lập lòe...
ĐỖ VĂN TỪ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét