Thế là cây đã nở hoa
Nén hương thắp gọi
ông bà đã cong
Mẹ tôi nửa kiếp đi còng
Cứ mùa xuân đến lại
mong con về
Tôi – người của những đam mê
Cứ đi, đi mãi chẳng
nghe đông tàn
Mẹ tôi ra đứng đầu làng
Khi tôi khôn lớn nên người
Mỗi mùa xuân lại
thương đời mẹ xưa
Phong phanh manh áo bốn mùa
Quẩn quanh mãi với đường
bừa, con trâu
Bây giờ tôi của những đâu
Biết thương đến mẹ
sao lâu chẳng về
Tiếng là người của chân quê
Ăn cơm phố mãi quên
nghe chuyện làng
Mỗi khi Tết đến, xuân sang
Có về thăm mẹ quáng
quàng lại đi
Thương con mẹ chẳng nói gì
Chỉ hay nghĩ ngợi những
khi một mình
Mùa xuân ơi chớ vô tình
Tươi xanh lúc mẹ dáng
hình héo hon
Một đời vì cháu, vì con
Mẹ như cây để mầm non
cho cành.
NGUYỄN HƯNG HẢI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét