Sông Thao ơi! Chẳng khi nào nguôi nhớ
Gắn với đời tôi từ thuở ấu thơ
Lớn lên đi xa, Mẹ vẫn mong chờ
Chiều thứ bảy, đứng bên bờ đón đợi.
Cái ngày xưa,... bây giờ sao vời vợi
Mỗi lần về khóe mắt lại cay cay
Vẫn triền ngô, bãi mía, bến sông này
Hoa gạo cháy một thời như ngọn lửa
Thoáng buồn rơi như nến đỏ giữa dòng
Hững hờ trôi dâng sắc thắm đầy sông
Đem tâm sự hồn quê về với biển.
Giờ về quê, đâu còn ai đưa tiễn
Mỗi lần qua sông ngoái lại đằng sau
Ngôi nhà nhỏ đứng nép dưới hàng cau
Nhớ dáng Mẹ vẫn têm trầu thuở trước.
Xa Mẹ rồi, nếu bây giờ được ước
Mỗi lần về lại thấy ở bờ bên
Áo nâu sồng, vành nón cứ chao nghiêng
Đón con về trong tình thương khoai sắn.
Chỉ thương Mẹ cả một đời mưa nắng
Chỗ xa nhất từ nhà đến bến sông
Suốt cuộc đời tần tảo cùng chồng
Ky cóp mãi dành con sau khôn lớn.
Qua sông rồi, có ai người quên sóng?
Dẫu lận đận vẫn đẩy được thuyền sang
Mẹ cha ta chỉ sau lũy tre làng
Nhưng là sóng đẩy thuyền ra biển rộng.
Bến
sông quê, 04-3-2017
NGUYỄN CHÍ ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét