Tặng
hương hồn liệt sĩ Cơ yếu Nguyễn Thị Thấu.
Năm Sáu Bảy(*), trên mảnh đất Mê Linh
Nơi hai Vua Bà xây
thành, đắp lũy,
Anh gặp em người cùng
quê Đất Tổ,
Về cùng nhau học nghiệp
vụ chuyên môn.
Anh nhớ mãi em, với
khuôn mặt tròn,
Nước da trắng hồng,
cùng đôi mắt sáng,
Nụ cười duyên luôn nở
trên môi thắm,
Hai đứa ta ở hai lớp
cách ly,
Bên anh độc nam, bên em
thì toàn nữ.
Kỷ luật sắt, cấm yêu
đương, tình tứ.
Ấy vậy mà lòng ta cứ xốn
xang.
Chủ nhật nào, em cũng đợi
anh sang.
Ngồi tâm sự trên dãy
giường tập thể,
Thương thương quá mà vẫn
còn giữ kẽ,
Không dám mở lời, cứ để
duyên trôi.
Rồi một ngày hai đứa phải
hai nơi,
Em chuyển đi Bê(**), anh
được về Hà Nội.
Bao ước hẹn ta vẫn chưa
kịp nói,
Đành để con tim chờ đợi
mai sau.
Nhưng than ôi!... Anh
có ngờ đâu,
Người đã ra đi không
bao giờ trở lại,
Em đã nằm lại trên chiến
trường mãi mãi
Bởi bom Bê Năm Hai(***)
chúng rải ào ào...
Thân xác em sớm đã tan
vào,
Đất rừng Trường Sơn
cùng bao đồng đội.
Thương em quá mà anh
không thể nói,
Chỉ rưng rưng che đậy nỗi
tiếc thương.
Bao năm rồi lòng anh cứ
vấn vương,
Hình bóng em trên tuyến
đường ra trận.
Anh không khỏi mang nỗi
niềm ân hận,
Giá mà anh được ra trận
cùng em,…
Giá mà anh mạnh dạn nói...
yêu em,
Thì số phận lẽ nào
không đổi khác…
Em có linh thiêng hãy
tìm về đất Bắc,
Về với quê hương và cha
mẹ, ông bà,...
Mang yêu thương phù hộ
cho cả nhà,
Cho giảm bớt nỗi xót
xa, thương nhớ…
(*) Năm 1967
(**) Vào chiến trường
miền Nam.
(***) Bom do máy bay B52 của Mỹ rải thảm.
Tháng 7 năm 2016.
ĐỖ VĂN MỴ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét