Nhớ mái trường
nơi sơ tán những năm tháng chiến tranh, cách đây đã gần nửa thế kỷ.
Kỳ thi không thể nào quên, tháng 7 năm 1972.
Kỳ thi không thể nào quên, tháng 7 năm 1972.
Có
một kỳ thi chẳng nghe tiếng ve
Trang
sách mở bồn chồn nơi sơ tán
Rừng
xào xạc gió và chiến trường xa bom đạn
Sân
trường xao xuyến chia xa...
Có
một kỳ thi nửa đêm giữa rừng già
Ánh
sáng đèn dầu che chỉ bằng hạt đậu
Bao
dòng chữ cháy trong đêm nung nấu
Có
một mùa thi ở năm tháng rất xa
Những
học trò của năm cuối cấp
Tóc
xanh óng và mắt đen ướt dượt
Hương
rừng thơm trên những lối đi về...
Một
ngôi trường nép dưới những vầu tre
Trong
xanh mướt tán ô xòe lá cọ
Những
con đường xa trượt trơn đất đỏ
Cơn
mưa chiều suối lũ chẳng thể qua.
Những
thầy cô miền xuôi rất trẻ, sống xa nhà
Thương
học trò như thương em nhỏ
Bọn
chúng ta nhất ma nhì quỷ
Thầy
cô bao dung che chở với tình người.
Chúng
ta chia nhau hơi ấm sắn khoai
Những
hạt ngô rang sáng mùa đông lạnh...
Mùa
thi trôi qua đàn chim chắp cánh
Giữa
con sóng cuộc đời trôi dạt muôn phương.
Đứa
khoác ba lô theo tiếng gọi chiến trường
Đứa
vào giảng đường, đứa ra đồng ruộng,...
Từ
muôn phương chúng ta vẫn quay về một hướng
Mái trường ơi!... Mãi
nhớ ở trong ta!
10-7-2017
TRẦN VIỆT (Hà Nội)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét