Cổng này đã mấy mươi năm
Trải
bao mưa nắng thăng trầm nhà tôi
Đã bao mùa lá vàng rơi
Chồi
non lại nhú, mồng tơi Bố trồng.
Bờ rào mướp đã trổ bông
Hoa
vàng nhụy thắm bướm ong theo về
Hoa xoan chúm chím chân quê
Mít dai thơm nức, Bố ơi...
Phần
con lâu quá, rụng rồi còn đâu
Thôi con! Chờ nhé mùa sau
Dành
con quả khác nhớ mau mà về.
Con đường đất đỏ tình quê
Ngôi
nhà thuở ấy, giờ về còn đâu?
Bên trong chẳng thấy giàn trầu
Trước
sân còn đó hàng cau bố trồng.
Trầu vàng cau biếc thơm nồng
Buổi
chiều thích hái trầu không giúp Bầm
Chị em bảy đứa quây quần
Bên
Bầm, bên Bố, ấm êm ngọt ngào.
Nhìn con đường nhỏ nôn nao
Nhớ
ngôi nhà cũ mà xao xuyến lòng
Xa quê mấy chục năm ròng
Chân
trời góc biển, thầm mong có ngày...
Lại về chốn cũ nơi này
Có
Bầm, có Bố, như ngày hôm qua
Lại xơi một cái bánh đa
Canh
cua Bố nấu, món cà Bầm bung
Cổng xưa nỗi nhớ khôn cùng
Chị
em trở lại cùng chung nỗi niềm
Kỷ niệm xưa vẫn còn nguyên
Làng
quê – xóm nhỏ – không quên – suốt đời...
Hà Nội, 20-5-2018
TRẦN
TRỌNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét