Nằm
một mình, anh buồn lắm... Vợ ơi...!
Đêm
khuya khoắt anh muốn ngồi bên Vợ!
Đắn
đo mãi rồi lòng anh lại sợ,
Vợ
bảo rằng: “Sao ông cứ đi thơ.
‘Thơ
mình, vợ người’, ông mãi cứ vẩn vơ,
Coi
vợ như cơm nguội, coi bồ như phở!
Thơ
mình tưởng hay, nhưng thực ra rất dở,
Người
ta khen, cũng chỉ động viên thôi,
Không!
Không phải thế đâu, Vợ yêu ơi!
Anh
đi thơ chỉ để vui bè bạn,
Khỏi
sa ngã bởi nhàn cư vi bất thiện”
Không
việc làm tất sinh chuyện lôi thôi!
Anh
làm thơ để chia sẻ tình đời,
Anh
kết bạn để thêm người đồng cảm.
Anh
yêu thơ với tấm lòng trong sáng,
Và
anh càng yêu em lắm, Vợ ơi...!
Đừng
giận nữa mà, cho anh vào với Vợ tý thôi...!!!
Hà Nội, 07-5-2018
ĐỖ
VĂN MỴ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét