“Đẹp vô cùng Tổ
quốc ta ơi,
Rừng cọ, đồi chè
đồng xanh ngào ngạt…”
Câu
thơ cũ làm ta hằng khao khát,
Về
một miền quê bát ngát cọ xanh.
Nhớ
ngày nào em vẫn cùng anh,
Lên
rừng cọ bẻ lá cành làm nón.
Rồi
hái quả về xóc om làm món,
Ăn
no lòng, thay bữa sáng học trò.
Trời
mưa to, có lá cọ thay ô,
Nhà
dột nát, anh trèo lên lợp dặm.
Áo
tơi Mẹ đi làm che mưa nắng,
Anh
cũng quàng đi đánh dậm, chăn trâu…
Rừng
cọ nay chặt gần hết còn đâu
Chỉ
còn biết ghi trong đầu… nỗi nhớ!
Hà Nội, 07-5-2018
ĐỖ
VĂN MỴ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét