Câu
thành ngữ trong tiếng Trung “熟能生巧”
(Thục năng sinh xảo – shú néng shēng qiǎo) theo nghĩa bề mặt là thực hành thành
tựu kỹ năng. Câu thành ngữ này mô tả kỹ năng đến từ việc luyện tập chăm chỉ
[tương tự với câu nói trong tiếng Việt là “trăm hay không bằng tay quen”].
Câu
nói trên được ghi lại trong chương thứ 31 của tiểu thuyết “Kính hoa duyên” (镜花缘
– Hoa trong gương), được viết năm 1827, bởi Lý Nhữ Trân (Li Ruzhen) dưới thời
nhà Thanh (1644 – 1911).
Chuyện
kể rằng, vào thời Bắc Tống (960 – 1127), có một cung thủ kỳ tài tên là Trần
Nghiêu Tư (Chen Yaozi). Ông không bao giờ bắn trượt bất cứ mục tiêu nào, học
trò của ông đã gọi ông với biệt danh “cung thủ thần tài”. Trần vô cùng tự hào về
khả năng của mình, và tin rằng ông chính là người bắn cung điệu nghệ nhất trên
đời.
Một
ngày, trong khi đang bắn tên, Trần thu hút đám đông chú ý và bắt đầu tung hô
tài năng của mình. Trong đám đông ấy có một ông lão bán dầu, ông ta chỉ lắc đầu
và không lộ vẻ ấn tượng gì.
Ngạc
nhiên trước thái độ của ông lão, Trần hỏi: “Ông có thể làm được không?”
Ông
lão trả lời: “Không”!
Trần
lại hỏi: “Ông nghĩ sao về tài bắn cung của tôi?”
Ông
lão đáp lại: “Cũng được đấy, nhưng không có gì đặc biệt cả; tất cả chỉ cần luyện
tập là có thể làm được”.
Điều
này khiến Trần không vui. Một trong những học trò của Trần nói với ông lão bán
dầu: “Không ai có thể sánh với tài năng bắn cung của thầy tôi. Sao ông dám hạ
thấp thầy tôi chứ?”
Đám
đông ai nấy đều sửng sốt. Ông lão bán dầu quay sang Trần và nói: “Điều đó cũng
chẳng là gì cả. Tôi có thể làm được việc này bởi tôi đã luyện tập nó rất nhiều.
Mọi kỹ năng đều đến từ việc luyện tập mà thôi”.
Không
nói lời nào, ông lão lấy ra một cái bình, để nó trên mặt đất, và đặt một đồng
xu có lỗ vuông ở giữa lên trên miệng bình. Rồi ông rót dầu từ chiếc gáo gỗ vào
bình mà không để rớt một giọt dầu nào lên đồng xu ấy.
Nói
xong, ông lão quay đi, để lại đám đông lặng nhìn nhau.
Lời
nhận xét của ông lão bán dầu đã khiến Trần vô cùng hổ thẹn về hành vi ngạo mạn
của mình trước đó. Kể từ đó, Trần trở nên khiêm tốn, hòa nhã và luyện tập bắn
cung chăm chỉ hơn trước. Chẳng bao lâu sau, Trần trở nên nổi tiếng không chỉ về
tài bắn cung điêu luyện, mà còn về nhân cách của mình.
Về
sau, người ta sử dụng thành ngữ “Thục năng sinh xảo” để nhấn mạnh tầm quan trọng
của việc thực hành và luyện tập.
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét