Ngày xưa, tan học về nhà
Liễn
cơm độn sắn Bầm ta để phần.
Mở chăn, cơm vẫn nóng rân
Liếc
nhìn, con lại cằn nhằn ít cơm.
Bầm rằng: “Đã để nhiều hơn
Ăn
đi, mai nhổ sắn non sẽ nhiều!”
Thức ăn, tương lẫn chuối tiêu
Chẳng hay cái nết ở đâu
Sẽ
làm... nhưng vẫn vài câu cãi Bầm.
Răng đen nhinh nhích hai hàm
Bầm
cười nhỏ nhẹ: “Phải làm chứ con!”
Bữa cơm đạm bạc mà ngon
Sắn
khoai nhưng thỏa nguồn cơn đói lòng.
Đi xa mấy chục năm ròng
Về
quê, thương lắm dáng còng Bầm ơi!
Chắt
chiu, thương khó một đời
Buồn
vui đong đếm đầy vơi tháng ngày.
Xù xì, rễ nổi bàn tay
Da
nhăn, mái tóc mỗi ngày bạc thêm.
Đêm đêm, chiếc chõng ngoài thềm
Bầm
nhìn, ánh mắt dõi miền xa xôi.
Con về gọi tiếng: “Bầm ơi!”
Nhìn
con, Bầm nở nụ cười thật vui!
Phú Lạc Phố, 28-9-2018
NGUYỄN
CHÍ ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét