Mãi đợi thu về
xuân qua tiếc nuối
cố ngơ đi mùa hạ cháy ngang lòng
sao phượng cứ rực trời đỏ lối
để vỡ òa ẩn ức tình ta.
Trên vòm lá râm ran ve hát
khúc nhạc ngân rơi lặng đáy hồn
gốc cây già ta nằm miên man gió
Miền xa thẳm tinh khôi thời áo trắng
kỷ niệm về tơi tả cánh phượng rơi
chị quét đường chất lên từng xe đỏ
chở đi đâu
rạo rực mối tình đầu.
Em nơi nao
cánh phượng thời chia nửa
còn rực hồng, day dứt tiếng ve?
cho ta gửi tới chân trời xa ấy
cơn sóng cồn cào mùa hạ ngút trời
quê...
NGUYỄN THẾ YÊN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét