Cánh đồng quê ngoại. |
Đồng
không lúa gặt hết rồi
Chỉ còn
mấy hạt thóc rơi ngang đường
Cọng mạ non mọc vương mọc vãi
Xác rạ khô vướng lối bò đi.
Một mình
ngồi giữa ruộng quê
Hanh hanh
nắng gió bốn bề trống không.
Lòng trào dâng nghẹn ngào nỗi nhớ
Ông bà xưa cấy lúa trồng khoai
Tủi thân
mẹ sớm mồ côi
Con tha thẩn qua vườn ruộng cũ
Nhà ông bà, giờ có còn đâu
Bao đời
cuốc bẫm cày sâu
Một cơn
xoáy lốc... giàn bầu chỏng chơ.
Ao nước rộng ngày xưa câu cá
Vườn dọc ngang trĩu quả xanh cây
Thế mà…
lại hoá trắng tay.
Nhà mình
từ bấy đến nay… không nhà.
Cái sân họ xé ba, chia bảy
Mấy căn nhà họ lấy đem đi
Thắt lưng
tần tảo sớm khuya
Tai bay
vạ gió chuốc về bỗng dưng.
Cụ tậu ruộng vì chăm lao động
Ông làm nhà vì lắm nho sinh
Mấy đời
ăn nhịn dể dành
Ai hay
thành tội thành tình nhà ta…
Bị quy tội mà không biết tội
Người hy sinh còn cãi nổi ai
Con ngồi
nhìn nắng trải dài
Nấm mồ
cậu đất gạch phai màu chì…
Nhiều lần muốn về quê làng cũ
Đất nhà không… không chỗ dâng hương
Ngàn muôn
nhớ, ức vạn thương
Ông bà ở
chốn suối vàng có hay?!
Bình Điền, Nam Định, 25-12-2011
BÙI
CỬU TRƯỜNG
2 nhận xét:
Tâm sự của Nữ sĩ Bùi Cửu Trường đã thay lời những thế hệ cháu con của các gia đình bị quy oan là địa chủ trong những tháng ngày "cải cách ruộng đất" đầy máu và nước mắt ở miền Bắc Việt Nam giữa những năm 50 của thế kỷ XX.
Một trang sử không vui đã khép lại, dẫu còn đó nỗi trở trăn của những người thuộc thế hệ cháu con. Nhiều người đã lau nước mắt xót xa tìm về khu đất xa xưa, nơi có thời thơ ấu trong vòng tay của ngoại. Giờ đây, vẫn còn đó những nghẹn ngào giống như tâm trạng của Nữ sĩ Bùi Cửu Trường:
Nhiều lần muốn về quê làng cũ
Đất nhà không… không chỗ dâng hương
Ngàn muôn nhớ, ức vạn thương
Ông bà ở dưới suối vàng có hay?
Bài thơ đã khép lại. Người đọc như còn mang theo tâm trạng buồn vui đan xen. Đi trên đường làng phẳng lỳ bê tông, ven đường là những căn nhà mái bằng, nhà tầng san sát, bất giác hình ảnh của quê ngoại lại hiện rõ mồn một.
Đăng nhận xét