Cảm
tác về bài “Bánh sắn” của Hàn Nhuệ Cương.
Xa quê kể cũng đã dài
Bốn nhăm năm trước sắn
khoai qua ngày
Bây giờ cuộc sống đủ đầy
Nhưng sao vẫn nhớ những
ngày ở quê
Mẹ cha mưa gió nón mê
Dắt trâu chang nắng chân
đê xuống bừa
Đông về gió bấc rét thừa
Mong sao con cái đủ ăn
Có manh áo mặc, có khăn đội
đầu,...
Nay ta dù có đi đâu
Trong lòng hẳn nhớ một
câu... quê mình
Ô kìa! Đĩa sắn nhỏ xinh
Quấn quanh lá chuối, nhân
hành,... thật mê
Bánh quê xưa vẫn chẳng quên
Giữa nhân bằng... đũa, luộc
lên... ngon lành
Giản đơn nhưng thật nghĩa tình
Làng quê giếng nước, sân
đình, cây đa,...
Phố phường vẫn nhớ quê nhà
Nhớ canh dưa sắn, nhớ cà
kho tương.
Ai về thăm lại đồi nương
Cua rang, xôi sắn, mướp hương,
muối vừng,
Khế chua, cọ ỏm, hoa gừng
Khoai lang đất cát thơm lừng
xôi hông...
Chiều chiều vi vút thinh không
Cánh diều no gió bên sông...
ngái lòng
Lưng trâu vắt vẻo trên đồng
Khói rơm vời vợi chiều
đông cuối làng
Có hôm trời nắng chang chang
Ruộng bừa cua ngổm, lang
thang ngoài đồng
Mồ hôi nhỏ xuống ròng ròng
Chiều nay Bầm nấu canh mồng
tơi cua,...
Ôi chao! Nhớ lắm quê ơi!
Sắn lùi, ốc nướng,... cuộc
đời lớn lên
Xa quê chẳng thể nào quên
Tình Cương nơi ấy – một miền nhớ thương.
TRẦN TRỌNG (Hà Nội)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét