Quê
hương đó gợi bao điều nhung nhớ
Với
lòng ta có lẽ chẳng bao giờ
Vơi
nỗi nhớ đã khắc vào tâm trí
Quê
hương mình đẹp lắm những lời ru.
Và
chiều nay sáo diều vẫn vi vu
Ngọt
ngào quá bên đầm sen hoa nở
Hái
một bông tặng cho ai một thuở
Vẫn
ngọt ngào trao những bờ môi
Lòng
thổn thức mong người xa trở lại
Nhưng
có người đi xa mãi mãi
Để
lòng mình vời vợi nhớ khôn nguôi.
Bước
chân ai nơi góc bể chân trời
Người
xa xứ vẫn mong ngày trở lại
Ơi
bến sông quê con đò xa ngái
Chia
tay nhau ta chẳng hẹn ngày về.
Kể
từ ngày ta tạm biệt xa quê
Lòng
man mác với niềm thương nỗi nhớ
Dưới
ao làng những bông sen đã nở
Để
mối tình giang dở bỗng bâng khuâng.
Bến
sông xưa con đò có còn không
Ngày
trở lại tìm em nơi cuối bãi
Vẫn
rực vàng rưng rưng vồng hoa cải
Lòng
chợt buồn tìm em gái nơi đâu.
Bến
sông xưa nay đã có nhịp cầu
Em
gái xưa đã lấy chồng bên bãi
Ven
sông xưa vẫn những vồng hoa cải
Và
quê mình vẫn mãi mãi yêu thương.
Vẫn
Phú Khê và vẫn mãi Tình Cương
Vẫn
con đường trở về nơi xóm nhỏ
Vẫn
bâng khuâng ngắm vầng trăng sáng tỏ
Bên
ao làng thơm ngát hoa sen...
Hà Nội, 11-7-2018
TRẦN
TRỌNG và VIỆT HÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét