Nhớ hai người chú
của tôi hy sinh vào mùa hoa ban nở rộ.
Mỗi năm cứ đến ngày này
Tâm
nhang một nén khói bay mịt mờ
Chú ơi! Con viết vần thơ
Chú
về quê mẹ, hay giờ nơi đâu!?
Hay cùng đồng đội chiến hào
Trên
đồi A Một chênh chao gió ngàn
Mường Thanh nở trắng hoa ban
Năm xưa khi chú xa nhà
Mới
tròn mười tám trăng ngà long lanh
Ra đi lúc tuổi còn xanh
Đội
trời đạp đất – xứng danh quê mình.
Hai vai mang nặng chữ tình
Tình
yêu đất nước – gia đình – quê hương
Non sông gọi chú lên đường
Hoa
ban nở trắng... chú không trở về!
Vẫn còn nguyên đó trang thơ
Nhành
hoa ép vội giấc mơ nồng nàn
Ba lô còn đó thời gian
Đây
manh trấn thủ gọn gàng tinh khôi.
Bao năm rồi đó chú ơi!
Chú
về đoàn tụ bên đồi cùng Anh
Nơi đây yên tĩnh trong lành
Xanh
tươi hoa lá, long lanh mượt mà.
Đời trai vang mãi lời ca
Chú
còn trẻ mãi không già ngàn năm
Bên đồi con cháu viếng thăm
Lời
thơ tặng chú mưa giăng nhạt nhòa.
Quê hương những tháng năm qua
Đền
ơn đáp nghĩa món quà tri ân
Tặng bà người Mẹ anh hùng
Xứng
danh con Lạc cháu Hồng Việt Nam.
Quê ta đã mấy mươi năm
Đổi
thay nhiều lắm, khó khăn vẫn còn
Bây giờ đổi mới nông thôn
Điện,
đường, trường, trạm... sớm hôm ấm lòng.
Năm xưa các chú hy sinh
Để
cho đất nước hòa bình ấm no
Tinh khôi trang sách học trò
Tương
lai gánh vác cơ đồ Việt Nam.
Hà Nội, 22-7-2018.
TRẦN
TRỌNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét