Bài thơ
đạt giải nhất cuộc thi thơ lục bát 2016 – Hội Nhà văn Việt Nam.
Mõ
chuông đã rải tím trời
Hoàng hôn rẽ tóc một người nằm mơ
Đồng
xưa nối với bây giờ
Mảnh thon cái hạc ngẩn ngơ gọi chiều.
Đỏ
vườn cay mắt hạt tiêu
Mẹt nong bà sảy hoang liêu về đồng
Nỗi
buồn đã kịp trổ bông
Bám
quê bám ngọn lửa cời
Rặng tre xòe ngón gọi mời ngày xưa
Áo
tơi manh nón chạy mưa
Đội mùa tất tả sấm vừa tới nơi.
Xế
trăng lặn vết đồi mồi
Cối kia vẫn nhớ khôn nguôi nhịp chày
Bấy
nhiêu tuổi một lần xay
Hồn như vỏ trấu tuột tay gạo già.
Áo
bà đã hóa phù sa
Ao sen lặng giữa chén trà mùa thu
Lời
Kinh cũng móm mém như
Miệng bà dẫn hạt đi tu dặm trường.
Hai
tay dắt nhớ dìu thương
Về đêm về với vô thường trần gian
Hương
nhu, bồ kết chưa tàn
Thấy bà chải tóc cuối hoàng hôn xa.
NGUYỄN
THỊ THÙY LINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét