Than ôi!
Nghiêng ngả đất trời
Cuồng phong bão tố.
Thôn xóm tiêu điều
Dân tình khốn khổ.
Cả một đời vất vả dựng xây, mong ngày
sau được hạnh phúc đủ đầy.
Trong chốc lát niềm vui tan vỡ, để giờ
đây chỉ buồn đau gian khó.
Điêu tàn thay
Đằng kia, vườn cà phê đang chờ thu trái,
bỗng hóa xơ xác tiêu điều, nỡ chẳng thương tâm?
Trên miền núi, bản làng trường học tan
hoang, đá sập đất vùi ngỡ tưởng sấm rung.
Dưới đồng bằng, xóm thôn đồng ruộng điêu
tàn, gió gào mưa trút, đúng là lũ đổ.
Đau đớn chưa
Người lớn màn trời chiếu đất, ngậm ngùi
cặm cụi tìm rau
Trẻ em đói cơm thiếu nước, lầm lũi trần
thân hái quả.
Trường học kia, hôm qua còn vang vang tiếng
trống, mà nay chìm trong làn nước đục – im lìm
Rạp hát đấy, tối nọ vẫn rộn rã câu hò,
sao giờ ngâm mình cho sóng vỗ – lặng câm.
Nghệ An điêu đứng trăm bề, bút sao mà tả
Hà Tĩnh lầm than muôn nẻo, mực đâu để tố.
Vẫn thường nghe
Một miếng khi đói hơn gói khi no
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Cả nước đồng lòng chung sức, miền Trung ấm
áp vô ngần
Mỗi người thành tâm góp lực, trăm nhà mừng
vui bớt khổ.
Vì ta máu đỏ da vàng, vì ta dòng dõi Lạc
Hồng mà nên.
Vũng Tàu, 22-9-2017
TRẦN NGỌC HÀ
1 nhận xét:
Bài phú của bạn rất hay. Phần cuối hơi bị đuối
Đăng nhận xét