Trăng
mới lên soi mặt nước lung linh
Đây
là đâu mà hữu tình đến vậy
Để
lòng ta nhớ bến sông ngày ấy
Quảy
đôi thùng múc cả ánh trăng khuya.
Sóng
lao xao và gió vẫn thầm thì
Trên
trời cao có vầng trăng sáng tỏ
Bờ
vai mềm – Ơi em, cô gái nhỏ
Dòng
sông quê mang bao nỗi bâng khuâng
Lững
lờ trôi – mênh mông bờ cát trắng
Dòng
nước hồng tươi chiều thu phẳng lặng
Rất
ngọt ngào mang nặng phù sa.
Tưới
cho bầu – bầu chóng nở hoa
Tưới
cho cà – cà cho nhiều trái
Ong
mật về đậu trên vồng hoa cải
Ngắt
cánh hoa vàng cài lên mái tóc em.
Sông
ngàn đời dòng nước vẫn dịu êm
Cánh
cò chao nghiêng đồng xanh bát ngát
Bờ
nối bờ – lúa vào mùa nặng hạt
Bởi
có dòng sông mang nặng nghĩa tình.
Bến
sông xưa, con đò có còn không
Em
ở nơi đâu, ơi em gái nhỏ
Mái
tóc tung bay chuyến đò ngang lộng gió
Sóng
lao xao thuyền khua nhẹ mái chèo.
Tạm
biệt em có đôi mắt trong veo
Vai
khoác ba lô, mũ tai bèo bình dị
Hết
chiến tranh không hề ngơi nghỉ
Trở
lại bến sông tìm em gái năm nào.
Dòng
sông quê năm tháng vẫn lao xao
Mang
nặng phù sa mênh mông cát trắng
Em
đã theo chồng về nơi xa lắm
Để
cuối chân trời vẫn nhớ một dòng sông...
TRẦN TRỌNG (Hà Nội)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét