Phụ
huynh ơi! Đừng nên soi mói...
Bắt
lỗi giáo viên khi họ dạy con mình.
Ở
trên lớp cô gồng mình gieo chữ
Nỗi
nhọc nhằn nào ai thấu được đâu...
Một
lớp học hơn ba mươi cháu
Không
phải con một nhà nên tính cách khác nhau
Về
nhận thức hoàn toàn không giống
Chưa
kể đến những học trò ương bướng
Cô
giảng bài, mắt ngơ ngác vu vơ
Một
tiết học vẻn vẹn bốn mươi phút
Cô
hết mình giảng kiến thức, kỹ năng.
Nỗi
vất vả mỗi buổi trưa lên lớp
Cô
gọi đọc bài, trò ngủ gật theo sau
Nhắc
em này em kia say giấc
Lỗi
tại phụ huynh không chu đáo với con mình...
Trong
tiết học, cô quay như chong chóng
Kèm
cặp em này, bồi dưỡng giúp em kia
Tính
nết trò đâu được ngoan như ý
Có
phải dạy không đâu, còn giáo dục nữa mà...
Phụ
huynh ơi! Đặt mình vào cương vị
Làm
giáo viên trên lớp thử một giờ
Sẽ
thấu được nỗi nhọc nhằn vất vả
Sự
nghiệp “trồng người” thầy chưa kể... Trò ơi...!
Có
những học trò nói mãi vẫn lơ mơ
Đau
đầu lắm, cô mỏi mồm khản tiếng
Truyền
kỹ năng, kiến thức mới cho trò
“Nước
đổ lá khoai” – vẫn chỉ vậy mà thôi.
Có
những lúc, cô thấy mình bất lực
Học
trò chưa ngoan, chưa biết vâng lời
Phụ
huynh ơi! Sao nỡ lòng không hiểu
Đã
không thương mà còn dám coi thường.
Vậy
thực sự nghề nào cao quý nhất
Bộ
đội, công an hay kỹ sư, bác sĩ,...?
Không
nói ra,... ai cũng thuộc trong đầu.
Ngành
nghề nào cũng từ giáo dục mà nên.
Cẩm Khê, 03-10-2017
NGUYỄN TÚ ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét