Bầm
tôi sinh trong một nhà gia thế,
Đông
anh chị em và có cả Dì Hai.
Gặp
Bố tôi chắc cũng khá đẹp đôi
Trọn
tình nghĩa, sinh ba trai, hai gái.
Nhưng
anh Tư sớm đi khi mới ba tháng tuổi,
Rồi
Bố mất ngày tôi mới lên ba.
Bầm
thân cò, tần tảo nuôi cả nhà,
Có
ngờ đâu một ngày kia Chị Cả,
Đã
ra đi khi mười tám tuổi tròn,
Chưa
kịp nghĩ gì đến chuyện chồng con
Bầm
đau đớn như không còn muốn sống.
Chị
Hai lấy chồng năm tuổi tôi mười bốn.
Còn
lại anh Ba và tôi ở cùng Bầm.
Lo
cho anh đi học làm giáo viên,
Và,
dựng vợ cho anh yên gia thất.
Từ
đó Bầm như không còn đủ sức,
Để
lo nốt cho thằng con út – là Tôi.
Tuổi
năm ba, Bầm đau đớn lìa đời,
Bởi
căn bênh ung thư quái ác.
Thương
Bầm quá mà con không thể khóc,
Nhớ
lời Bầm: Hãy gắng sức lên con...
“Còn
trời, còn nước, còn non
Còn
bao ơn nghĩa lòng con nhớ Bầm”.
(*) Bầm tôi nguyên là Đại biểu HĐND huyện
Cẩm Khê, Chủ tịch Hội Phụ nữ xã Nhật Tiến (nay là Tình Cương), Hội trưởng Hội Mẹ
chiến sĩ, trực tiếp nuôi dưỡng một Thương binh nặng. Bà đã được UBND tỉnh Phú
Thọ tặng Bằng khen về thành tích tham gia kháng chiến thời kỳ chống Pháp.
Hà Nội, 31-3-2018
ĐỖ VĂN MỴ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét