Sông lạnh chiều đông khói phủ mờ
Ông chài ngắm cảnh thả hồn mơ
Lùm lau đúng tiết hoa chen nở
Khóm sậy sang mùa lá sởn sơ
Trước bãi đôi cô ngồi vá lưới
Quê tôi cuộc sống đầy thơ mộng
Trăng nước mênh mông đẹp sững sờ.
TRẦN NGỘ (Bảo Lộc, Lâm Đồng)
Bài họa 3:
Đền Hùng quê tôi
Đền Hùng
lãng đãng giải sương mờ
Dáng dấp
uy nghi nét cổ sơ.
Cửa
Thượng nhiều tâm dâng lễ kính
Giếng
Nàng bao ý giãi niềm mơ.
Cây xòe
tán lá mềm trong gió
Nắng lọt
sân chùa mỏng tựa tơ.
Hớn hở
hành hương vài khiếm thị
Bên lăng
Quốc Tổ nhẹ tay sờ!
TRẦN NHƯ TÙNG (Việt Trì, Phú Thọ)
Bài họa 2:
Tình quê
Nhà
tranh đôi mái quyện sương mờ
Chân
núi mây ngàn tựa trong mơ
Tóc
suối trải tình nom quý phái
Mặt
hồ soi bóng ngó đơn sơ.
Bình
minh ló dạng anh chài lưới
Sương
muối rắc dày chị luộc tơ
Dạo
bước đêm trăng trong cõi mộng
Tình
quê lối cũ những trông chờ.
NGUYỄN THỊ HOÀI THẢO
(Gio Linh, Quảng Trị)
Bài họa 1:
Quê tôi
(Họa tặng Trần Ngộ, Bảo Lộc, đất của
dâu tằm)
Gió mơn vờn núi dải sương mờ
Chút lạnh cao nguyên ủ giấc mơ
Chén rượu hàn huyên hồi khởi nghiệp
Tách trà nhắc nhở thuở ban sơ
Dâu tình bén rễ bền nong kén
Tằm nghĩa vin cành nuột mối tơ
Mai mốt em về quên bến mộng
Sông Tương một dải có nông sờ…(*)
PHAN TỰ TRÍ (Biên Hòa, Đồng Nai)
(*)Truyện
Kiều:
“Sông Tương một dải nông sờ
Bên trông đầu nọ bên chờ cuối kia”
Bên trông đầu nọ bên chờ cuối kia”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét