“Dường
như ai đi ngang cửa/ Gió mùa đông bắc se lòng/ Chiếc lá thu vàng đã rụng/ Chiều
nay cũng bỏ ta đi”
Mùa dịu dàng đã bỏ ta đi, có một chút buồn, có một chút nuối tiếc
như có điều gì đó tuột khỏi lòng bàn tay. Nhưng tôi vẫn cảm ơn mùa đông đã gõ cửa,
cơn gió se sắt buốt lạnh khiến lòng người biết rõ mình cần hơi ấm sẻ chia của một
ai đó. Nhìn ra ngoài cửa sổ miên man nghĩ, trong tiết trời buồn man mác đầu
Đông, không biết dãy phố quen thuộc, con đường quen thuộc sẽ như thế nào.
Khoác lên vai chiếc khăn mềm mại, ngắm nhìn trong gương thấy mình
nữ tính và duyên dáng hơn rất nhiều. Bước xuống phố, mọi thứ dường khác hẳn
ngày hôm qua. Bầu trời phơi màu xám trầm lặng, từng áng mây lảng bảng trôi trôi
qua thành phố. Hàng cây cong queo thu mình đề phòng từng cơn gió ào tới quất
vào thớ thịt. Theo phản xạ tự nhiên, tôi cũng co người trong chiếc áo khoác như
con mèo thu mình trong bộ lông xù xì.