Bầm
tôi, tuổi ngót chín mươi
Một mình thơ thẩn hơn mười năm qua
Sớm
chiều hiu hắt quanh nhà
Bố tôi “khuất núi đi xa” lâu rồi
Tảo
tần khuya sớm một đời
Cùng chồng nuôi dạy gần mười đứa con
Chúng
tôi giờ đã lớn khôn
Mỗi
lần tôi ghé về thăm
Bầm cười mà lệ cứ thầm tuôn rơi
Bên
Bầm,... thổn thức bồi hồi
Mắt mờ, chân chậm,... kiếp người sắp qua
Tôi
mong hai chữ “giá mà...”
Làm sao có được... xót xa trong lòng.
KIM THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét