Tình cô
lạnh, xa xôi lòng nhớ mãi
Tuổi
thơ tôi, tàn tích chiến tranh qua
Gom
vỏ đạn học đếm, nhặt mảnh bom làm nhà
Hỏa
châu đêm sáng bừng,
Trên
đồng cạn, dưới ruộng sâu, hố bom đào loang lổ
Chờ
tạnh mưa, chiếc thuyền giấy thả niềm vui
Chẳng
cánh diều, mải mê nhìn tàu bay liệng giữa lưng trời
Lòng
hụt hẫng, những khi chiến tranh vờ thiếp ngủ!...
Chợt
một ngày kia, trái bom bùng giận dữ
Quẳng
tôi ra, ngoài giả tạo bình an...
Cha
tôi đâu? Lòng hốt hoảng, bàng hoàng...!!!
Đời
vội vã đắp nắm mồ tuổi bé!
Lòng
thơ ngây, đã biết gì đâu lý lẽ
Tôi
lớn lên dần cùng với nghĩa mồ côi
Ai giết chết con chim non trong lồng ngực trẻ
Thiên
đường và tiếng hót của tinh khôi?!!!
LÝ ĐỨC QUỲNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét