Như đã có thông lệ từ bao đời nay, không ai bảo ai cứ hễ có cây mưa lớn
đầu mùa là cả làng ăn cơm thật sớm, cánh đàn ông chuẩn bị dụng cụ đâu đó sẵn
sàng, nào là vợt bắt ếch, giỏ đựng ếch, đèn pin cầm tay,...
Chiều dần tàn, một cơn mưa đầu mùa thật
lớn bất thần chụp xuống. Mưa nặng hạt vừa to vừa lâu, kéo dài cho đến khi mảnh
ruộng sau nhà sâm sấp nước, tiếng mưa vừa yên ắng thì tiếng ếch nhái kêu ộp
oạp... ộp oạp… nổi lên rộn ràng, rền vang khắp cả cánh đồng nghe thật là vui
tai. Bố tôi bắt đầu “lục đục” lôi các vật dụng trong kho ra “sắm sửa” các thứ
chuẩn bị đi soi ếch đầu mùa.
Ngoài trời bắt đầu choạng vạng nhá nhem tối, đường đất trở
nên lầy lội, con đường làng mưa lớn nước thoát không kịp chảy tràn vào các khu
vườn nằm sát hai bên. Như đã có thông lệ từ bao đời nay, không ai bảo ai cứ hễ
có cây mưa lớn đầu mùa là cả làng ăn cơm thật sớm, cánh đàn ông chuẩn bị dụng cụ
đâu đó sẵn sàng, nào là vợt bắt ếch, giỏ đựng ếch, đèn pin cầm tay, đèn đội đeo
giữa trán, bình “ăc-cu” mang bên vai… để rồi khi màn đêm buông xuống không còn
nhận ra bóng người nữa, là cả xóm túa ra đồng bước vào mùa soi ếch.
Thời gian đó khắp các làng quê bỗng dưng chộn rộn, lòng người
nôn nao như đang chuẩn bị đi dự hội hè. Từ đầu cánh đồng cho tới phía xa kia bỗng
chốc sáng rực, những ánh đèn nhấp nháy lung linh như một thành phố về đêm, cộng
thêm những đóm lửa của điếu thuốc hút lập lòe như ma trơi, vào mùa sa mưa, dân
làng đua nhau đi soi ếch coi như đây là một thói quen, một “lễ hội truyền thống”
đã có từ thời xa xưa, kể từ khi tổ tiên ông bà đến đây khẩn hoang lập ấp.