Người đi hát khúc xa quê
Còn người ở lại hát về dòng sông
Ngàn năm cây lúa phiêu bồng
Vạc đêm mỏi mắt đi tìm
Cái tôm cái tép ai dìm bùn sâu
Giật mình con cá cắn câu
Được hạt thóc chín bạc màu mồ
hôi.
Tháng tám giọt khóc nghẹn rơi
Mưa vùi xuống đất lên giời khói
bay
Cha đi gọi nắng phía ngày
Rồi đêm về gặt heo may làm lời.
Mẹ ngồi níu gió nửa đời
Nhìn cơn bão dữ tơi bời đổ
suông
Quê nghèo quặn thắt lòng thương
Rưng rưng câu ví mây buồn vụt
tan.
LÊ HÒA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét