Trưa nay, điện lại cúp. Má lom khom tìm một vật gì đó đại loại như một tờ
giấy cứng, một cuốn vở để quạt. Loay hoay mãi bà cũng tìm ra thứ để làm vơi bớt
cái nóng miền Trung đang gay gắt. Bà lẩm bẩm: "Những lúc như thế này lại
nhớ quê, nhớ cái quạt mo ngày xưa”.
Lời
than thở của má thoáng làm tôi giật mình. Cái dáng má gầy gầy dưới ngọn đèn dầu
cầm chiếc quạt mo ru thằng em ngủ trong mái nhà tranh ngày nào lại hiện về
trong ký ức tôi.
Ngày
mẹ tôi về làm dâu, nhà ông bà nội còn nghèo lắm. Cả gia đình mười mấy miệng ăn,
ông bà cho ba má ra ở riêng. Căn nhà tranh vách đất dựng tạm bên góc vườn nhà nội
hằng ngày rộn tiếng cười của chị em tôi. Ba đã quyết chí lập vườn, trồng cau, cải
thiện kinh tế cho gia đình. Được ba mẹ chăm nom, nuôi nấng từng ngày, khi tôi biết
chạy nhảy nô đùa, vườn cau nhà tôi đã lớn lắm rồi.
Đến
mùa cau trổ bông, mẹ lại lấy bẹ cau vừa rơi xuống, tỉ mỉ dùng dao cắt mo cau
thành cái quạt. Chỉ cần má huơ qua huơ lại vài vòng trên cái lưng trần là chị
em tôi đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Tôi
lớn lên cùng với những chùm hoa cau tinh khiết tỏa hương bên khung cửa, với những
buổi trưa hè, buổi tối cố nhích thật gần để tận hưởng làn gió mát từ chiếc quạt
mo trên đôi tay gầy gò của má. Đó là chưa kể những hôm tôi hay em bị cảm sốt,
má phải thức trắng đêm quạt để giảm bớt cơn sốt.
Không
biết từ bao giờ, chiếc quạt mo đã gắn liền với đời sống của nhiều người nơi
vùng nông thôn nghèo như quê tôi. Chiếc quạt bé nhỏ được làm từ mo cau nhặt
ngoài vườn, ấy vậy mà đã xua đi bao cơn nóng hừng hực của những luồng gió tây
nam len lỏi vào từng ngõ ngách, xua bớt cái mỏi mệt của một ngày làm việc nhọc
nhằn...
Tuổi
thơ tôi với những ngày cơ cực cũng qua đi. Tốt nghiệp đại học tôi quyết tâm lập
nghiệp nơi xứ người. Lâu lâu, tranh thủ những lúc rảnh rỗi tôi chở má về thăm
quê.
Diện
mạo quê tôi thay đổi từng ngày. Những con đường được bê tông hóa, những ngôi
nhà cao tầng mọc lên. Ngang qua lối cũ, vườn cau đã không còn. Từ ngày có điện,
cơm ăn hằng ngày được nấu bằng nồi cơm điện, tủ lạnh bảo quản thức ăn, máy giặt
để giặt quần áo, quạt cũng chạy bằng điện..., người ta không còn thói quen dùng
quạt mo nữa.
Quạt
mo đã không còn giá trị, thậm chí đa số trẻ con bây giờ không biết và không còn
nghe nhắc đến quạt mo. Phải chăng có những điều đã thật sự chỉ còn là kỷ niệm một
thời?
PHAN THANH LY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét