Quê mình
lạnh lắm phải không anh?
Xuân đơn
côi choàng lên sương tuyết
Em thương
anh bao đêm ngồi viết
Những vần
thơ da diết buốt lòng.
Phương
trời Nam nắng vẫn ửng hồng
Em muốn
hóa mình thành giọt nắng
Len lỏi
vào nơi miền xa vắng
Dù xa
nhau em giữ trọn lời thề
Những kỷ
vật lung linh mình trao tặng
Giấu
trong tim giữa hai mùa mưa nắng
Suốt cuộc
đời anh mãi ở bên em
Gió bấc
về lòng buốt thấu nhiều thêm
Mong từng
đêm có cát mềm ấp ủ
Đông qua
đi trời không còn tuyết phủ
Xuân sẽ
về bối rối một vầng trăng…!
NGUYỄN THỊ HỒNG VÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét