Em
có về mùa nước nổi này không
Trong
đê, ngoài đồng, mênh mông trắng xóa
Lâu
không về, em thành người xa lạ
Mùa
lũ năm xưa, mưa đổ xuống trắng trời.
Anh
đã trở về xóm cũ em ơi
Nơi
xưa kia là màu xanh rời rợi
Nơi
miên man những chiều gió thổi
Anh
đã đi những năm ấy nẻo đường
Chiến
tranh qua rồi, anh mới quay trở lại
Những
đám ngô non, ngời ngời bên bãi
Vồng
cải vàng rực rỡ ven sông.
Anh
đã yêu màu hoa ấy vô cùng
Giản
dị - dịu dàng - nồng nàn - e ấp
Đàn
bướm bay trong chiều vàng như mật
Anh
trở về trong nỗi nhớ bâng khuâng.
Đã
xa rồi ngày ấy một dòng sông
Bên
bến cô liêu - điệu hò man mác
Ta
hẹn nhau khi chiến tranh kết thúc
Sẽ
về đây chung một chuyến đò.
Dòng
sông quê năm tháng vẫn lững lờ
Mát
rượi phù sa - mênh mông cát trắng
Hoa
cải vàng vẫn nồng nàn trong nắng
Mà
dấu chân xưa đâu còn nữa người ơi.
Anh
về đây ba lô khoác trên vai
Mũ
tai bèo vẫn thơm mùi vải mới
Anh
về đây, miên man trong gió thổi
Chẳng
có hình hài - chỉ có một trái tim.
TRẦN TRỌNG (Hà Nội)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét