Đêm
hoang hoải phía con đường đất đỏ
Thuở
một thời mình hay nhắc tên nhau
Lúc
bi đáo triền đê đầy cỏ dại
Mom
sông Hồng là chỗ để thỏa thơi.
Có
ai biết những phiêu linh “ấu trĩ”
Ước
và mong của những đứa “rỗi nghề”
Và
tôi bỗng... chợt ùa về nỗi nhớ
Nắng,
gió, sương quện mùi thơm như nếp
Rạ
đốt đồng khói bốc những vần mây
Mưa
tràn bờ đo, tát, suốt hàng đêm
Thu
mớ tép mớ tôm lên chợ sớm.
Mới
chín mười mà vai trĩu “truân chuyên”
Khi
được hỏi thì quê hương vẫn thế
Câu
thề nào truyền nối tự cha ông
Láng
Chương lúa vẫn bội thơm mùi đất.
Ngòi
Me dòng vẫn cứ chảy trong xanh
Cây
cầu đêm có vương hồn người mất
Cũng
lâu rồi mà thấy rõ hôm qua
Cửa
sông mở đón dòng nào cũng chính
Đục
theo mùa như chân thật làng xưa
Chủ
Chè “giốc” người dẫm mòn cuội sỏi
Khen
khét mùi từ chiến trận năm xưa
Pháo
công kích những thép gai hoang hoác
Cái
đồn điền thành vạt đất chăn trâu
Đầy
sim, mua, cáo, cầy, ong, rắn, bướm,...
Bọn
trẻ làng kết súng giả hàng binh
Chẳng
hảo cầu chẳng dễ gì quật ngã
Của
Tăng Châu, Phiên Quận, Hanh Cù,
Của
Chế Nhuệ, Tình Cương, Trại, Või,
Của
cội nguồn khí phách đã ngàn năm.
Tôi
gọi tên – Gọi tên làng, tên xã
Gọi
cây đa, cây gạo đến nao lòng
Cái
đã mất không trở nên to lớn
Chỉ
cái còn là vĩ đại hiển nhiên
Tôi
đã đi già thời gian cuộc sống
Tây
hay Tầu chẳng có nghĩa gì hơn
Tôi
trở về trong uyên linh mơn mởn
Còn
nhân cách trĩu đôi vòng nhật nguyệt
Bởi
thế thời có cổ lụy gì đâu...!
Sáu
mươi mấy không có mùa nào nghỉ
Đến
bây giờ lại đau đáu hồn quê...!
TRẦN ANH NHÌ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét